Nguyễn Bính

Trối Trăng

-Sum họp đôi ta chốc bấy lâu,
Tính tôi với mợ tưởng cùng nhau
Trăm năm đầu bạc duyên còn thắm,
Tôi có ngờ đâu thế này đâu !
Liệu tôi không sống đến ngày mai,
Mợ có thương tôi lấy một vài,
ở lại nuôi con khôn lớn đã,
ôm cầm tôi dám tiếc thuyền ai !
Mợ còn trẻ lắm mới hai mươi,
ở vậy sao cho trót một đời ?
Tang tóc ba năm cho phải phép,
Miễn sao thiên hạ khỏi chê cười.
để con ở lại, chọn ai người
Phải lứa vừa đôi mợ sánh đôi.
Con mợ con tôi, tôi chả muốn
Vào làm con cái của nhà ai.
Cũng chẳng hay gì gái chính chuyên,
Mợ đừng thề thốt ngộ tôi thiêng.
Lẻ loi khôn giữ điều khôn dại,
Khôn dại chờ khi lắp ván thiêng.
Mợ để tôi đi, mợ nín đi,
Còn sao được nữa ? Khóc mà chi !
Bao nhiêu đau khổ, ngần này tuổi,
Chết cũng không non yểu nỗi gì !
Con nó đâu rồi bế lại đây !
Cho tôi nhìn nó một vài giây,
Trước khi nhắm mắt tôi thừa biết,
đời nó sau nầy ... hẳn đắng cay !

Được bạn: DacTrung đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Trối Trăng"